Người gửi : Nguyễn Thị Thùy Trang - na.singlegirl@yahoo.com.vn Người nhận : Chính mình Một ngày nữa lại qua... Sáng đến lớp, chiều đi làm đế...

QnS 1071 Kỷ niệm và nỗi đau





Người gửi: Nguyễn Thị Thùy Trang - na.singlegirl@yahoo.com.vn
Người nhận: Chính mình

Một ngày nữa lại qua...

Sáng đến lớp, chiều đi làm đến gần 22h mới về đến nhà, vắt kiệt hết sức lực, chỉ cần nằm thôi là có thể ngủ một giấc dài đến sáng hôm sau mà không nghĩ nổi thêm 1 điều gì nữa, đã tự làm cho mình bận rộn từ lúc mở mắt ra nhưng vẫn không tránh khỏi những suy nghĩ cứ đến tự nhiên như mưa thì phải rơi vậy.

Người ta nói rằng, buồn thì kiếm cái gì đó để làm, đi đâu đó, gặp gỡ mọi người sẽ hết buồn...Nhưng có hết buồn thật không?

Anh cũng đã từng nói vậy đấy, nhưng anh và mọi người có làm được như thế không? Có hết buồn không? Có hết cảm thấy buốt nhói trong lòng không khi mỗi buổi chiều nhìn mặt trời heo hắt ngoài cửa sổ, phố xá ồn ả nhao nhác, "người ta về với người ta" còn mình thở dài và chỉ một mình mình nghe...

Vẫn biết cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước, nhưng tại sao lại sợ thành thật một lần nhìn xuống lòng mình có thật sự ổn không?

Sợ sẽ đau! Vậy những cảm giác khi vô tình chạm vào thứ gì có hình bóng của quá khứ thì không phải là đau đấy sao?

Sợ sẽ nhớ! Nhưng không thể tự tin nói rằng có thể quên ai đó như chưa từng nhớ không?

Sợ sẽ rơi nước mắt! Nhưng những giọt nước rơi xuống môi mặn chát là những giọt nước mắt, còn những giọt nuốt vào tê tái thì không gọi là những giọt nước mắt sao? Chính bản thân mình cũng đang mâu thuẫn với mình như vậy đó thôi?

Mỗi sáng dậy, tự cười với mình một cái trong gương, hát ông ổng trong khi luồn lách vù vù trên đường đi học, gặp bạn bè, kể những chuyện nhăn nhở, chọc ghẹo người này người kia, rồi cười sằng sặc...Tưởng rằng như thế là xong, nhưng những gì thuộc yêu thương hay niềm đau thì không cho phép con người ta có thể quên đi như phủi bụi được.

Và cuộc sống làm sao không gặp những ngày mưa u ám, làm sao tránh khỏi những tấm gương mà khi soi vào đó ta lại thấy quá khứ đã qua, thấy những yêu thương từng là của mình, những niềm vui, niềm hạnh phúc từng làm mình rơi nước mắt...và cả con người mình yêu thương và cũng yêu thương mình..."mà do ta, do họ, hay do hoàn cảnh nên phải xa nhau..."

Những lúc bất chợt như vậy mình thường tự cười nhạt, im lặng bình thản, để đến lúc tất cả không còn bình thản được nữa thì lại khóc nấc hay thở dài như trút cho vơi cái cồn cào trong lòng...

Mình không để bạn bè thấy mình rơi nước mắt được, nhưng những gì đã ở trong lòng mình thì mặc nhiên không thể chối cãi, mình không nói, mọi người không biết, không có nghĩa là nó không tồn tại.

"Kỉ niệm và nỗi đau không như những viên sỏi mà ta có thể nhặt ném chúng một cách vội vàng."

0 nhận xét: